/>
- Leo thì leo sợ gì! – nó khẳng khái
Thế là nó lăn tăn chạy ra phía cổng.
Đứng trước thành cổng cao gần 3 mét, nơi mà mình đã từng” chinh phục”, nó hít một hơi thật sâu rồi dùng tay níu chặt lấy song sắt sau đó lấy chân trèo lên, nhưng trèo lên rồi phải tụt xuống . Giày nó không có độ nhám nên không tạo được ma sát, vả lại thành cổng lại có quá nhiều rêu, nó mắng bản thân sao hôm nay động trời lại mang giày búp bê làm gì, thế là nó cứ trèo lên rồi tụt xuống, Thái không chịu nỗi đành phải cất lời:
- Thôi! Cậu có trèo đến mai cũng không ra được đâu!
- Kệ tôi!
- Đúng là đồ cứng như cua!
- Không có cứng như cua, chỉ có ngang như cua thôi!
- Cậu…. – Thái chịu thua
Nó bỗng nhiên thấy người mình được nhấc bổng lên… Thái đã chạy đến bế nó lên
- Ăn gì mà nặng thế hả trời??? – Thái nhăn mặt
- Mập trời cho!
- Nhanh lên cho tôi nhờ với, nắm cái chấn sắt phía trên rồi trèo qua! – Thái giục
- Tôi đang cố đây nè! Cậu có biết là tôi đang mặc váy không hả??? – nó bực dọc
- Xong chưa! – Thái có vẻ sắp không chịu nổi, sự thật nó có nặng mấy đâu… chỉ 48 kí thôi à .
- Đang cố! Sắp được rồi!
Hai đứa nó cứ đứa giục đứa leo làm náo loạn một góc sân.
Cuối cùng nó cũng “vượt lên chính mình” là lọt qua cổng…. đến lượt Thái
- Cầm giày cho tôi! – Thái ném đôi giày qua cho nó
- Đồ bẩn thỉu! – nó nhăn mặt khi hứng phải một chiếc vào mặt .
Có lẽ vì là con trai nên Thái leo cổng “điêu luyện” hơn nó, chỉ mất một phút là xong!
Lúc đó là 8 giờ tối.
Hai đứa cuốc bộ trên vỉa hè, ông tài xế không biết đã đi đâu mất, cũng phải thôi, tụi nó tự dưng biến mất trong gần hai tiếng dồng hồ thì ai mà đủ can đảm để đứng chờ!
May mắn là có một bưu điện ở gần trường, Thái chạy vào rồi dặn nó đứng ngoài đợi!
Nó đứng ngoài nhìn vào, cô chủ quán bưu điện hình như là sinh viên cứ nhìn Thái chằm chằm, có ý tán tỉnh con trai nhà lành đây mà…. nó nghĩ thầm.
Lúc Thái từ trong phòng gọi bước ra chợt cô gái đó nắm tay Thái lôi lại… hỏi số điện thoại làm quen, con gái thời nay kì cục quá, mấy chị hai này đúng là hết chỗ nói.
Thái tỏ vẻ bối rối, một hành động thô lỗ.
Chị chủ quán cứ trơ mặt ra cười toét miệng lấy cảm tình… nó thấy bực mình… không thể để yên được!
Chap 8:Hôn nhân “bất đắc dĩ”
- Này chị kia, làm gì mà nắm tay bạn trai tôi thế? – nó chạy vào hất tay chị chủ quán ra hét lớn
- Ơ …ơ…bạn gái à? – cô chủ quán thốt lên
- Này nhé! Tôi nói chị nghe nhé! Mình là con gái, lại đang sinh viên, nên ý tứ một chút chứ… đằng này… may là bạn trai tôi hiền… tôi cũng không phải thứ dữ, nếu không chị sẽ khó mà yên thân đấy ! Lần sau rút kinh nghiệm nhé! Bà chị “mai trê” ! – nó nói một hơi rồi lôi Thái về, chị chủ quán xấu hổ quá nên cúi gầm mặt lại, cũng may là còn biết xấu hổ.
Nó hành động một mình mà không để ý đến Thái đang nhìn nó như nhìn sinh vật lạ, nó cứ cầm tay Thái lôi đi như thế cho đến một đoạn đường khá dài.
- Này! Đi đâu đấy? – Thái hỏi
Như đã thức sau một…”giấc mơ”, nó bừng tỉnh và vội vã thả tay Thái ra, mặt đỏ lừ.
- Tôi gọi tài xế rồi, cũng chuẩn bị đến đấy, đứng đây chờ đi! – Thái nhìn gương mặt như gấc chín của nó rồi quay mặt sang phía khác cười.
Nó ngồi bệt xuống gốc cây, vừa đói lại vừa mệt, người nó trông như tàu lá chuối khô, hôm qua mới xuất viện hôm nay lại gặp phải chuyện này, đúng là xui xẻo .
Thái không nói gì, cứ im lặng như bản tính thường ngày, nó cũng không thèm nói chuyện nữa.
Năm phút sau thì ông tài xế có mặt và lần này không phải là một người mà là hai người, không phải xe ô tô mà là hai con SH to oạch, Thái tiến lại cầm mũ bảo hiểm đội lên đầu, thấy nó còn trơ trơ đứng nhìn liền gọi lớn:
- Có về hay không thì bảo!
Nó giật mình lon ton chạy đến đội mũ rồi leo lên xe của ông tài xế đội mũ bảo hiểm màu cam… giống màu mũ mà nó đang đội.
- Này! Đi đâu thế? Qua đây!
- ???
- Tôi chở cậu về, còn hai chú sẽ đi cùng một xe về công ty. Cậu cũng muốn về công ty à?
Thế là nó nhảy xuống rồi chạy sang phía Thái, đang trèo lên xe chợt nó suy nghĩ gì đó rồi nhảy xuống lại:
- Sao thế?
- Tôi không an tâm giao phó tính mạng cho cậu!
- Trời đất! Sao cậu lắm chuyện thế! Tôi chưa bao giờ chở ai đâu nhé, cậu là ngoại lệ đấy! Còn không mau lên, tôi bực rồi đó! – Thái nổi cáu
Nó nhìn Thái với vẻ giận dỗi rồi cũng leo lên xe… con trai khi nổi cạu thì không nên đụng vào, nó biết vậy nên đành im lặng.
- Vịn sau yên ấy, đừng có ôm tôi! – Thái quay lại “nhắc nhở”
- Cái gì???? – câu hỏi của Thái khiến nó sững sờ, nó cảm giác mình bị xúc phạm - Vừa thôi nhé! Tôi không nhịn nữa đâu, ai mà thèm đụng vào người cậu, phách lối!
- Thế mà có người đã va vào tôi đến ba lần rồi đấy! - lời Thái dội vào tai nó.
Và thế là nó đành im lặng .
Trên đường về nhà nó không thèm nói một câu với cậu nhóc và cố gắng ngồi càng …xa cậu nhóc càng tốt. Tình trạng đó sẽ được duy trì nếu như không có cái ổ voi chết tiệt... Dù đã cố tránh nhưng Thái vẫn không thể vượt qua cái ổ voi đó, chiếc xe bị xóc mạnh và người nó bị dội lại phía trước, đầu nó va vào vai Thái kêu một cái cốp rõ to, nó ui da một tiếng rồi lấy tay xoa trán mà quên để ý mình vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm, chiếc xe xóc mạnh thêm lần nữa khiến nó ôm chầm vào người cậu nhóc, cái cảm giác kì cục ấy khiến cả nó và Thái đều thấy không – bình - thường tí nào!
Qua khỏi đoạn nguy hiểm nó nhanh chóng buông tay ra và về lại trạng thái bình thường… đây là do cái ổ voi… không phải nó muốn thế! và thế là nó tự nhủ trấn an mình!
Nhưng Thái không chở nó về nhà nó… mà là nhà Thái!
- Ê! Nhà tôi không phải ở đường này! .
- Thì tôi đang về nhà tôi mà!
- Cái gì???
- Mẹ cậu dặn tôi như thế, về gặp mẹ mà hỏi!
- ???
Thái dừng xe trước cổng, nó nhảy xuống.
- Sao không tới bấm chuông cho rồi, bộ đợi tôi nữa à? – Thái nhìn nó ngán ngẩm
- Ai mà biết, nhà tôi làm gì có chuông mà bấm! – nó thanh minh
Thế là nó lết tới cổng với tay nhấn chuông, tiếng cô nhóc giúp việc oang oang khiến nó giật mình, rồi cánh cổng dần dần mở ra.
Vừa bước vào phòng khách nó đã trông thấy mẹ nó ngồi cười nói với bác Nhu, nó thấy tưng tức… mẹ có vẻ chẳng lo lắng gì cho nó cả!
- Mẹ! – nó kêu với vẻ khó chịu
- A! Con gái mẹ về rồi à? - mẹ nó tươi cười
- Cháu chào bác! –nó nhìn sang bác Nhu
- Ừ! Hai đứa đi chơi vui vẻ chứ???
- ???, đi chơi???
- Vui lắm ạ! – Thái đứng sau giật tay nó rồi nói.
Nó nhìn Thái với vẻ tò mò và khó hiểu.
Sau khi cất cặp và đi rửa mặt, nó ngồi vào bàn ăn tối, tội nghiệp hai người mẹ, dẫu đói bụng nhưng vẫn cố đợi hai đứa con về.
- Khi nào thì cậu cho Lam sang đây??? – câu hỏi của bác Nhu khiến nó và Thái nhìn nhau sửng sốt
- Đầu tuần sau thôi, cũng chỉ còn hai ngày, đồ đạc thu xếp cũng gần xong rồi! - mẹ nó cười
- Mẹ và bác đang nói gì thế ạ, con không hiểu???
- Thì nhà mình chuẩn bị xây lại, con cũng cần có một nơi để ở chứ, cũng may là nhà bác Nhu rộng rãi lại là chỗ quen thân nên cả hai nhà mới đồng ý là cho con qua đây ở trong một thời gian.
- Hả???? – nó và Thái đ