ưới trời mưa, những giọ mưa tạt vào người nhỏ làm nhỏ cảm thấy rát kinh khủng…nhưng bây giờ cái đoấ hok làm nhỏ oá thể để ý , điều bay giờ nhỏ mún chỉ là mún gặp Hoàng Tử để hỏi một câu Tại sao???
-Hoàng Tử! HOÀnG TỬ!a!!!-nhỏ ra sức gọi và đập cửa, cảnh cửa bật mở, một tia hi vọng loé lên nhưng rồi nhỏ nhanh chóng thất vọng
-Thưa tiểu thư, cậu Hoàng Tử hok mún gặp cô , cậu chủ bảo tôi đưa cái này cho cô và nói cô hãy về nhà đi , người làm đưa cho nhỏ một chiếc may fthu âm rồi đóng cửa lại
“ tôi đã thắng rồi, tôi đã chinh phục được Hoàng tử rồi……” những cau nói đập vào tai nhỏ, đây chẳng phải là cuộc nói chuyện của nhỏ và Linh sao, sao hoàng tử lại coá được”
-Hok! Hoàng Tử! Hok EM THẬT LÒNG YÊU ANH -NHỎ hét lên một cách tuyệt vọng .Và tren đoá, ánh sáng vẫn được bật sao lớp màng mỏng ,Hoàng Tử, cũng rất đau khổ đâu chỉ riêng gì nhỏ đau, Hoàng Tử cũng đau lắm chứ, hai lần yêu, hai lần tình yêu xa cậu , mọi thứ như trùm một màu đen u ám……..
-“Hoàng Tử anh nói em về ư, về đâu, em làm gì có nơi đâu mà về, em đâu có….., em biết phải về đâu “-nhỏ tự nói rồi cười điên dại rồi lại bật khoc nức nở……
Hai lần trước……hai lần trước Hoàng Tử đã tìm thấy nhỏ trong đêm mưa,nhưng đem nay liệu Hoàng Tử coá tìm nhỏ hok……
Nhỏ lao ra đường…………KÉT!!!!!!!-cái tiếng đoá kéo dài làm hoàng Tử giật mình…nhỏ đúng rồi… nhỏ….chẳng phải nhỏ vừa lao ra đoá sao……
Hoàng Tử lao ra đường
Hoàng Tử lao ra đường.Nhỏ nằm đó bất tỉnh.Hoàng Tử ôm nhỏ vào lòng, một giọt nước khẽ lăn trên má, mưa hay nước mắt rơi, Hoàng Tử bik khóc ư?
-ôi, tôi còn chưa đụng fải cô bé mà-người đán ông trên xe nói
-thôi chú cứ đi đi, có gì tôi sẽ liên lạc-Hoàng Tử nói sau khi xem xét nhỏ
-uk
-Anh thả cô ấy ra, anh không xứng –haòng Thiên từ bao giờ đứng đó ướt nhẹp
-………..-Hoàng Tử hok nói gì đặt nhỏ xuống, đi đến chỗ Hoàng Thiên đang đứng, cậu xỏ tay vào túi quần nói, giọng lạnh băng
-cậu chăm sóc Giang cho cẩn thận và khi nào cô ấy tỉnh thì nói cô ấy đừng tìm tôi nữa –nói xong Hoàng Tử đi vào trong , trái tim rỉ máu
Hoàng Thiên bế nhỏ đến bệnh viện trung tâm…….
-Cô ấy sao rồi bác sĩ – Hoàng Thiên hỏi, giọng lo lắng
-chỉ là cô ấy bị chấn động tâm lí cquá mạnh thôi, hok đáng lo lắng lắm, cậu nhớ bỗi dưỡng cho cô bé -vị bác sĩ nói rùi đi
Hoàng Thiên mở cửa phòng nhỏ, khuôn mặt như thiên thần của nhỏ đang ngủ sao vẫn hiện rõ sự mệt mỏi .Ngủ đi nhé nhỏ!! –Hoàng thiên khẽ hôn lên trán nhỏ …………….
Trong lúc đó, khi mà hoàng Thiên bế nhỏ đến bạnh viện, một chiếc xe lao vút trong đêm mưa, người con trai lái xe đi như điên dại, cứ đi mãi đi mãi chẳng bik sẽ đi về đâu ………….
Chiếc xe dừng lại ở một nghĩa trang, người con trai trong xe bước ra chẳng buồn che ô, cứ thế cậu bước vào trong.Trời tối, mưa rơi, một ngày tồi tệ, nhưng là ngày Valetine , ngày của các đôi tình nhân. Hoàng Tử đứng trước mộ Liên, cứ thế nhìn ngôi mộ như oán trách, cứ đứng như thế dưới trời mưa, gió thổi mạnh,……….tại sao? tại sao hoàng Tử hok bao giờ có được ngày Valetine trọn vẹn, từ khi Liên đã ra đi, ngày Valentien là ngày Hoàng Tử căm ghét nhất cái ngày mà ngườ cậu yêu nhất ra đi, và hôm nay quá khứ lặp lại, một người nữa, người cậu yêu nhất sau khi Liên ra đi, lại lừa dối và rời cậu vào ngày Valentien
“Liên ơi,anh đã làm gì sai, con tim anh chẳng còn cảm giác, đúng nó đã quá đau……. trước đây, trai tim anh lạnh lùng băng giá khi mẹ anh ra đi, và em đến sưởi ấm trái tim anh, làm nó sống lại, nhưng tại sao hả em ra đi mang theo con tim anh.Và rồi…nó-trái tim anh đã lại được tiếp thêm sức sống một lần nữa khi Giang đến, cũng như em vậy cô ấy rất hồn nhiên, nhẹ nhàng bước vào tim anh và rồi nhưem cô ấy……… !!! anh phải làm sao đây Liên làm sao cho vết thương đó lành “
Hoàng Tử ngồi xụp xuống vệ cỏ gần mộ Liên, nước mắt rơi.Hoàng Tử khóc.
“anh có nên tha thứ cho cô ấy …….”
-Hoàng Tử!-một giọng trong troẻ vang lên, một người con gái rất xinh đẹp mang một chiếc váy trắng dài chưa đến gối bước đến gần hoàng Tử.
-Liên !-hoàng Tử bất ngờ gọi tên
Liên dưa tay vuóot những giọt nước mắt trên mặt Hoàng tử.Hoàng Tử nắm lấy tay Liên
-Liên, Liên sao em …….
-Hoàng Tử àh, mọi việc đều phụ thuộc vào anh, anh chỉ cần bik rằng em luôn bên cạnh và ủng hộ anh.và anh bik ai sẽ mang đến cho anh hạnh phúc mà fỉa hok hoàng Tử
-….-Hoàng Tử gục mặt xuống hok nói gì
-chúc anh hạnh phúc………..-Liên nói nẹ nhàng , lưòi nói phả vào gió
Sau câu nói đó bóng lên mờ dần rồi biến mất
-LIÊN!!!!!!!! –Hoàng Tử giật mình tỉnh giấc, thấy đầu nằng nặng
-mày làm cái gì mà sáng sớm hét toáng lên thế -Thiên càu nhàu-àm mày vừa gọi…………..
-tại sao tao lại ở đây, với lại đầu tao đau quá
-hôm qua 1 h mày mò tới đây hok nhớ hả, làm tao giạt cả mình tưởng ông ăn xin nào gõ cửa
-mày-Hoàng Tử lườm
-thôi, thôi mà sao hôm qua mày ướt nhẹp vậy
-………..-hoàng Tử im lặng hok nói gì, rồi nằm phịch xuống buông câu nói cuối cùng
-xin tao nghĩ hôm nay
-uk, mày nghĩ đi tao đi học
-……….
“chỉ là giấc mơ”
Linh đến trường, thấy lạ khi nhỏ và Hoàng Thiên hok đi học, không có lí do…….
Renggggggg!!! -dường như Linh đã chờ tiếng chuông này lâu lắm. Linh vù sang lớp Phong ngay khi cô vừa bước ra khỏi lớp ………
-Anh Vũ sao kon Kún hok đi học thế -Linh hỏi Vũ
-anh cũng chả bik, tối hôm qua nó hok về nhà ….. chẹp, con bé này
-ah mà Hoàng Tử cũng hok đi học-Phong khoát vai Linh nói
-Kún-Hoàng Thiên-HOàngTử đều nghĩ chẳng lẽ có chuyện gì –Linh lo lắng
-Hoàng thiên, là em Hoàng Tử hả
-uk
Lúc đó thì Thiên đi vào
-Hoàng Tử đang ở nhà tao, tối hôm qua nó dầm mưa cả đêm
-?-cả bọn quắc mắc nhin Thiên
-sao nhìn tao, tao có bik gì đâu, chỉ thấy nó gọi tên …….-Thiên đang nói thì im bặt
-nói típ ih, gọi tên ai?-Mai giục (
-oái bà ni` ở đây từ khi nào thế -Phong giật mình
Mai khẽ liếc Phong
-Liên-Thiên vừa nói là cả bọn đơ người lun tất nhiên trừ Linh và Mai
-Liên, là ai ?-Mai hỏi
-………..-không có tiếng trả lời , cả bọn tản đi
-ê, sao thế -linh hỏi
Đúng lúc đó thì điện thaọi Linh reo lên
-
<…….ê bệnh viện nào >
hừ Linh bực mình, chưa nói gì đã cúp
-Anh Vũ-linh hét với volum cực lớn
-?
-Kún đang trong bệnh viện kìa
-hả, sao nó lại ở đó-Vũ hốt hoảng
-.-Linh lắc đầu
-thế bệnh viện nào
lắc đầu
-trời –Phong gõ đầu Linh- gọi hỏi ih
-ah há -Mắt Linh sáng lên gọi lại cho Hoàng Thiên
=========================
Ở bệnh viện trung tâm, có một bọn trai lẫn gái, còn mặc áo quần ih học tiến vào
Thiên đạp cửa cái rầm.không khí im lặng, nhỏ ngồi đó dựa đầu vào cửa sổ lặng nhì ra ngoài, hok để ý tụi Thiên.Hoàng Thiên ngồi trên ghế gục đầu xuống giường…..
<<1 ... 151617181920>>