c mỹ nhân, tâm trạng bỗng rối bời rồi biểu lộ tình cảm của mình với người đẹp, anh còn nói mình chưa cưới vợ. Mỹ nữ không hề cự tuyệt, nói rằng mình vừa nghe lỏm câu chuyện của thư sinh và chủ nhà, cô tự cảm nhận thư sinh là một nhân tài của đất nước và âm thầm hết lòng ngưỡng mộ anh. Thư sinh vô cùng mừng rỡ, đêm đó cô gái đã chăm sóc anh trong phòng.
Hôm sau tỉnh dậy, thư sinh phát hiện mỹ nhân đã đi đâu từ sớm, đến cả chủ nhân của ngôi nhà cũng không thấy tung tích. Lúc này tuyết cũng đã ngừng rơi, thư sinh chẳng còn cách nào khác đành phải rời khỏi Hoang thôn.
Khi thư sinh đi đến thị trấn Tây Lãnh cách Hoang thôn khoảng mấy chục dặm, anh liền đứng lại trước một cái ao vẫn chưa đóng băng.
Á! Thư sinh hét lên một tiếng, hóa ra anh nhìn thấy bóng mình đang soi rọi dưới mặt ao, hình dạng vô cùng đáng sợ, khuôn mặt hoàn toàn không có sắc máu, trông giống như một xác chết.
Thư sinh sợ hãi đến nỗi hồn xiêu phách lạc, kế tiếp là phát hiện ra trên cổ mình có một vết thương nhỏ, giống như bị dơi cắn. Anh vội vàng lấy dao rạch lên da của mình, không một giọt máu nào chảy ra.
Hóa ra máu của anh đã bị hút sạch.
Đến khi thư sinh hiểu ra mọi chuyện thì đã ngừng thở, ngã nhào ra đất mà chết.
Sau đó, người dân thị trấn Tây Lãnh đi qua chiếc ao ai ai cũng phát hiện ra một thanh niên dáng vẻ thư sinh đang nằm ven đường cơ thể anh đã biến thành xác khô.
Câu chuyện này tới đây là kết thúc, ở trang cuối cùng còn có một bức tranh minh họa vẽ một thư sinh trẻ tuổi nằm bên giường, trên cổ có vết thương nhỏ còn mỹ nữ tuyệt sắc giai nhân kia đang ngồi cạnh anh ta, khóe miệng dường như vẫn còn cả vệt máu tươi.
Đột nhiên, tôi cảm thấy trang cuối cùng hình như biến thành có màu sắc, vệt máu trên khóe miệng cô gái đỏ rực, dường như muốn chảy ra từ trang sách đó. Tôi vội vàng gập sách lại, lạnh toát sống lưng.
Đã tờ mờ sáng rồi, rút cuộc cũng đã đọc xong cuốn kỳ thư mang tên “Cổ gương u hồn ký”. Để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc nhất, dĩ nhiên là trang cuối cùng “Đàm đạo quái dị về Hoang thôn”.
Đáng sợ nhất chính là tác giả “Hoang thôn cuồng khách” của quyển truyện này cuối cùng lại xuất hiện trong câu chuyện “Đàm đạo quái dị về Hoang thôn”, hơn nữa lại là chủ nhân của ngôi nhà khủng khiếp đó. Không biết câu chuyện trong quyển nhất ký này thật giả thế nào, càng không biết cái vị “Hoang thôn cuồng khách” này là thần thánh phương nào, nhưng chỉ cái tên của anh ta đã khiến tôi cảm thấy không kém cạnh gì “Liêu trai chí dị” của Bồ Tùng Linh.
Đương nhiên, vị “Hoang thôn cuồng khách” này đến từ Hoang thôn, vậy thì Hoang thôn có thật sự tồn tại không?
Chính trong giây phút đó, tôi quyết tâm nhất định phải tìm được Hoang thôn.
Quyển sách “Cổ gương u hồn ký” vẫn nằm trong ngăn kéo của tôi. Tôi không dám đọc lại nó, chỉ hy vọng có thể dần dần quên nó đi. Bây giờ nghĩ lại, nếu như hôm đó tôi không tới chợ sách cũ, nếu như không phát hiện ra cuốn nhật ký kỳ dị của vị “Hoang thôn cuồng khách” này, thì sau này có thể có những việc không thể lí giải nổi, hay làcó thể làm thay đổi vận mệnh của biết bao nhiêu con người như vậy không?
Có lẽ, nhân sinh chính là do vô số những “xác suất” tạo thành.
NGÀY THỨ BA
Buổi sáng, tôi nhận được email hồi âm của nhân vật thần bí đó.
“Chào anh:
Anh thông minh hơn tôi tưởng một chút. ‘Hai đứa trẻ chơi trốn tìn trong căn phòng lớn?’ Ví von của anh rất thú vị, nhưng không được chuẩn xác lắm. Xác thực hơn phải là một con chuột và một con mèo chơi trốn tìm trong căn phòng lớn, tôi chính là mèo, còn anh là chuột. Được rồi, tôi đã từng nói trong truyện của anh có rất nhiều sai sót, bây giờ tôi nghĩ được ra một ít rồi, ví dụ như ba câu chuyện cổ về Yên Chi. Trong câu chuyện đầu tiên, anh nói là chồng của Yên Chi là Âu Dương An vì phải đi đánh trận nên mới rời khỏi Hoang thôn. Thực ra không phải như vậy, mà do Hoang thôn bị bọn cướp biển đột kích, Âu Dương An bị cưỡng ép bắt cóc ra ngoài biển. Từ đó Yên Chi chỉ có thể một mình trong căn phòng trống vắng đợi chồng quay trờ về. Vài năm sau, người ta phát hiện một con thuyền của bọn cướp biển đang trôi dạt trên biển, tất cả những người trên thuyền đều đã chết và biến thành những bộ xương trắng toát, đây chính là “con thuyền ma” mà mọi người vẫn hay gọi. Chúng chính là toán cướp biển đã cướp sách Hoang thôn thủa nào, văn tự ghi lại trên thuyền cho thấy, sau khi thuyền cướp biển đi khỏi Hoang thôn không bao lâu, những tên cướp biển này chết dần chết mòn từng tên một, cuối cùng chỉ sót lại một người, đó chính là Âu Dương An, người mà bọn chúng đã bắt cóc. Nhưng trên thuyền lại không phát hiện thấy xác và quần áo của Âu Dương An. Anh ta đã mất tích trên con thuyền ma như một điều bí ẩn.
Câu chuyện thứ hai, anh kể rằng linh hồn của Yên Chi và Âu Dương An tương ngô vào đêm tết trùng dương, kết quả là sinh hạ được một cậu con trai. Anh nói sai rồi, vào năm thứ 3 mà Yên Chi chia li cùng chồng, cô phát hiện ra một người đàn ông bị chết đuối bên bờ biển, hóa ra chính là Âu Dương An, chồng cô. Yên Chi đem xác chồng về nhà, hàng đêm lấy máu của mình bôi lên môi chồng, cuối cùng anh chồng đã sống lại. Nhưng, tất cả mọi người đều cho rằng Âu Dương An đã chết, vì thế anh chỉ có thể âm thầm trốn đi, giống như một người chồng mà, sau này cùng Yên Chi sinh hạ một cậu con trai.
Câu chuyện thứ ba, anh kể rằng đào được một tấm bia khắc trong mộ phần. Thế anh có biết kết cục của những kẻ đào mộ đó không? Họ mang những văn vật đào được từ trong mộ lên một chiếc xe khách để rời khỏi Chiết Giang, kết quả lúc ra khỏi tỉnh ngoài thì xe gặp tai nạn, điều mà khiến người ta không thể tưởng tượng được ở chỗ, tất cả các hành khách khác trên xe đều không hề gặp nguy hiểm, chỉ có duy nhất ba tên đào trộm mộ mất mạng.
Nghe tôi nói bao nhiêu là chuyện như vậy, anh nhất định rất ngạc nhiên đúng không?
Dĩ nhiên, bản thân anh không ý thức được, thực ra anh sớm đã mắc sai lầm rồi, anh cơ bản không nên viết truyện ngắn ‘Hoang thôn’ này, càng không nên đăng truyện ngắn này trên tạp chí để bao nhiêu người biết được sự tồn tại của Hoang thôn. Anh nhất định sẽ hỏi tôi tại sao, thật đáng tiếc tôi cũng không biết tại sao. Tóm lại là anh và tồi đều không thể tưởng tượng được, truyện ngắn này sẽ gây ra hậu quả thế nào.
Nếu như anh nhất định muốn tôi để lại tung tích khi thì tung tích của tôi là
Nhiếp Tiểu Sảnh”
.
Nhiếp Tiểu Sảnh? Tôi đột nhiên cười ngớ ngẩn một lúc, sao u hồn xinh đẹp trong “Liêu trai chí dị” lại chạy ra đây gừi email cho tôi? Còn nữa, tại sao tôi luôn cảm thấy ba câu chuyện mà cô ta hoặc anh ta so với "Hoang thôn" của tôi càng giống tiểu thuyết?
Đại khái cô ta hoặc anh ta cũng đang cùng tôi thêu dệt câu chuyện thì phải, tôi đã từng đăng lên mạng một chủ đề bàn luận về ba câu chuyện tại Hoang thôn thời cổ đại.
Thế giới mà chúng ta nhìn thấy, những việc mà chúng ta nghe thấy rút cuộc là chân thật hay là hư cấu? Cũng một chuyện từ miệng của nhiều người khác nhau rút cuộc có thể xuất hiện bao nhiêu “ảnh trong gương” đây? Những câu chuyện mà chúng ta nghe thấy, thực ra không phải là thực chất của sự vật, mà là cái bóng của sự vật phản chiếu ra những hình khác nhau. Ví dụ, những chữ cái chúng ta nhìn thấy trong gương đều là ngược, nếu như thực tế của chữ cái vốn dị ngược