trước tới nay không hề chú ý tới cô ở đối diện”. Nói xong, tôi nhìn sang bên kia đường.
Cửa hàng kem bên đấy hiện giờ người đang xếp hàng dài trước quầy.
“Tôi tháng trước mới đến làm thuê ở đấy”.
“Xem ra chắc là cô vẫn đang đihọc? Trường nào vậy?”
Cô ta úp mở: “Thôi đi. Nhưng tôi sẽ không nói cho anh biết tôi học trường nào đâu”.
“Cô rút cuộc là ai?”
“Cái này có quan trọng không?” cô ta lảng tránh ánh mắt tôi.
“Được rồi, mặc cô không chịu nói, vậy thì tôi sẽ thay bằng một câu hỏi khác, cô thực sự biết chuyện ở Hoang thôn? Hay đó đều chỉ là hoang tưởng của cô?”
“Đường nhiên không phải”. Biểu hiện của cô ta chuyển hướng nghiêm túc lạ thường. “Tôi thề, mỗi câu nói liên quan tới Hoang thôn của tôi đều là sự thật. Hoang thôn, không phải ai cũng đùa cợt được”.
Câu cuối cùng của cô ấy khiến tôi cũng phải thừa nhận, tôi lập tức cũng trở nên nghiêm túc: “Thế thì mong cô hãy nói về miệng giếng ở Hoang thôn, rút cuộc đấy là hoang tưởng của cô sau khi đọc truyện hay là nghe đồn phong phanh thế?”
"Anh thật sự nhìn thấy miệng giếng đó rồi?”
"Đương nhiên nhìn thấy rồi, chính tại sân đằng sau của ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ. Nhưng tôi cảm thấy miệng giếng đó có một mùi rất đặc biệt, tôi không dám viết vào trong truyện”.
“Mùi đặc biệt?”
“Đúng thế, khi tôi đối diện với miệng giếng này, tôi lập túc cảm thấy rất buồn nôn, ngoài việc ngửi thấy mùi đặc biệt đó, hình như tôi còn nghe thấy một âm thanh rất kỳ quái”.
Tôi đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức câm nín, những câu này sao lại có thể nói trước mặt cô ta nhỉ?
Cô ta nhìn xoáy vào mắt tôi, có vẻ như là đang chờ dợi tôi nói tiếp, nhưng tôi không tiếp lời. Sau giây phút bế tắc, cô ta rút cuộc chậm rãi nói: “Tôi biết đấy là mùi đặc biệt gì rồi, mùi người chết”.
Tức khắc, lời của cô ta như băng giá đâm vào lòng tôi, khiến timtôi bất giác loạn nhịp, đập thình thịch liên hồi. Tôi lắc đầu nói: “Cô lại cố ý hù dọa tôi đấy à?”
Cô ta lắc đầu, lạnh lùng lạ thường: “Bây giờ để tôi nói với anh bí mật của miệng giếng đó”.
“Bí mật giếng cổ?”
Nhiếp Tiểu Sảnh gật đầu nhấp môi một ngụm trà, rủ rỉ rù rì kể: ‘Vào cuối thời nhà Thanh, tuy Hoang thôn vốn là vùng đất cằn cỗi, nhưng gia tộc Âu Dương lại buôn lậu bằng đường biển và trở thành gia tộc giàu có nhất Hoang thôn. Gia tộc Âu Dương sống cuộc sống sa hoa quý tộc trong ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ, ba dãy nhà trước sau đều trang hoàng cao sang quý phái, tại vùng Hoang thôn này thì đây chẳng khác gì một cung điện. Sân sau của ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ trước đây là một vườn hoa nhỏ, bên trong trồng toàn những cây cối và hoa cỏ quý hiếm, trên mặt đất là những con đường nhỏ rải bằng đá trứng ngỗng, giữa những lùm hoa cỏ lá có những hòn đá gia sơn Thái Hồ, hàng năm vào những lúc giá lạnh nhất, cây hoa mai trong vườn lại lặng lẽ bung nở”.
“Hoa mai?” theo lời tường thuật nhẹ nhàng của cô ta, trước mắt tôi dường như đang dần hiện lên cảnh tượng của sân sau ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ.
“Anh đã nhìn thấy hoa mai nở chưa?”
“Thấy rồi. Tôi nhìn thấy trong sân đằng sau ngôi nhà cổ, đấy vốn dĩ không phải là vườn hoa nhỏ mà cô miêu tả mà chỉ là một cái sân hoang dại thê lương. Miệng giếng cổ nằm chính giữa sân, bên cạnh giếng là một cây hoa mai, vẫn còn một vài cánh hoa rơi rụng trên miệng giếng. Có lẽ là do trùng hợp, tôi đến Hoang thôn đúng vào lúc trời lạnh nhất, cây hoa mai đó dường như đợi tôi đến. Cảm giác đó thật kỳ lạ, trong sân nhỏ hoang vắng của ngôi nhà cổ, chỉ có một miệng giếng và một cây hoa mai, giống như cảnh tượng của một thời khắc khác”.
“Một thời khắc khác?” Cô ta ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Ví von này của anh rất hay, vậy thì hãy nói về Hoang thôn của một thời khắc khác nhé. Đầu năm Dân quốc, ông lớn của gia đình Âu Dương đã ngoài 40 tuổi, nhưng mãi vẫn chưa có người thừa kế. Lúc đó gia đình Âu Dương vốn đơn truyền, một đời chỉ có duy nhất một người con trai, ông lớn cũng không có anh em trai, gia tộc lâu đời này đứng trước nguy cơ đứt đoạn hương khói. Tuy nhiên, việc buôn bán của gia đình Âu Dương buôn may bán đắt, nghiễm nhiên là vua một vùng Hoang thôn, nhưng ông lớn Âu Dương không sao vui vẻ nổi, kết hôn đã bao năm nhưng bà vợ mãi vẫn chưa mang bầu, ngày ngày đầm đìa nước mắt. Để kế tục huyết mạch cho gia tộc Âu Dương, bà vợ cuối cùng đã nghĩ ra một cách: thế vợ”.
“Tôi nhớ ra rồi, tôi đã xem cuốn tiểu thuyết “Vì người mẹ nô lệ” của Nhu Thạch”. Phút chốc, những câu chữ trong sách hiện lên trước mắt tôi, tôi chau mày nhớ lại cuốn tiểu thuyết bi thảm. Những năm Dân quốc, vùng nông thôn phía đông Chiết Giang có một thiếu phụ bất hạnh, chồng bà cớ bạc rượu chè,con trai Xuân Bảo bị bênh 5lau6 ngày không khỏi, người chồng đã vì 100 đồng tiền tây đem vợ cho một lão học giả khát con trai “thuê”. Thiếu phụ sinh hạ cho lão học giả một thằng con trai, đặt tên là Thu Bảo, lão học giả cũng rất thích thiếu phụ này, nhưng vợ cả của lão học giả không cho phép giữ cô ta lại. Thiếu phụ chỉ có thể cô độc trở về với người chồng khiếp nhược, ôm lấy con trai Xuân Bảo đau ốm vật vờ sống qua những đêm dài…
Nhưng tôi vẫn lắc lắc đầu: “Nhưng cái này có liên qua gì tới Hoang thôn?”
Cô ta lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Vợ thế”.
“Cô nói cái gì?”
“Truyện ‘Vì người mẹ nô lệ’ nói về phong tục ‘thế vợ’, theo một giá nhất định đem vợ cho người khác thuê, sau khi hết hạn thuê sẽ trả lại vợ cho người chống trước đây. Nhu Thạch là người vùng ven biển đông bộ Chiết Giang, lúc đó ‘thế vợ’ là tập tục thịnh hành tại vùng ven biển Chiết Giang”.
“Hoang thôn cũng là ven biển Chiết Giang, tôi đã hiểu ý cô rồi, năm đó Hoang thôn cũng thịnh hành phong tục ‘thế vợ’ quái ác này sao?”
Cô ta gật đầu: “Đúng, năm đó ông lớn Âu Dương và bà cả vì để tiếp nối hương khói của gia tộc bèn chọn ra một đôi vợ chống nông dân nghèo ở Hoang thôn. Đôi vợ chồng đó có một đứa con trai khỏe mạnh, nhưng người chồng ốm yếu bệnh tật, người vợ trẻ vất vả lo toan mọi việc trong nhà. Ông lớn Âu Dương bỏ ra 80 đồng tiền tây, và người thiếu phụ đó đã trở thành ‘vợ thế’ của ông ấy, thời gian thuê là 3 năm. Người thiếu phụ này được đưa tới ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ, ngay đêm bước vào cửa là đã phải hâu hạ chăn gối cho lão gia. ‘Vợ thế’ tuy sinh ra trong một gia đình nghèo khò, nhưng cũng có chút vốn nhan sắc trời phú, đẹp hơn rất nhiều so với bà cả trát phấn tô son đậm đà, bởi vậy ‘vợ thế’ rất được lão gia yêu thích. Một năm sau, ‘vợ thế’ quả nhiên sinh cho lão gia một cậu con trai, gia tộc Âu Dương rút cuộc cũng đã có người nói dõi”.
“Cổ nhân nói: mẹ hưởng phú quý nhờ con. Bà ‘vợ thế’ này nhất định sẽ được sống những ngày tháng tốt đẹp”.
“Làm gì có chuyện đó, sau khi sinh được con trai, bà cả liền trở mặt với ‘vợ thế’, thường xuyên đánh đập cô ta, lão gia Âu Dương vốn sợ vợ nên cũng không dám bảo vệ ‘vợ thế’. Thời gian thuê là 3 năm, ‘vợ thế’ vẫn còn ở lại trong Tiến Sỹ Đệ, bà rất nhớ chồng và con trai mình, nhưng lão gia lại không cho phép bà gặp mặt họ, ‘vợ thế’ bị nhốt trong sân sau của Tiến Sỹ Đệ, sống cuộc sống chẳng khác gì nô lệ. Bà bắt đầu nguyền rủa ngôi nhà cổ này, nguyền rủa gia tộc Âu Dương đã đem khổ nạn tới cho mình, đã mấy lần bà muốn trốn thoát khỏi Tiến Sỹ Đệ nhưng cuối cùng đều thất bại, lần nào cũng bị đánh đập thương tích đầy mình”.
Nghe đến đây, tôi bất gi