ư rằng Bách muốn vả vào cái mặt đầy thịt kia. Từ ngày Mạnh chuyển về phòng, tâm trí Bách lúc nào cũng đảo lộn lên. Bách cho rằng Mạnh là tay ăn bẩn. Hắn giao du với đủ loại anh chị và thân thiết trên mức bình thường. Mạnh chi tiêu nhiều hơn đồng lương cho phép và có một cái tật rất khó chấp nhận. Bất kể một mùi hơi đàn bà nào lướt qua đều khiến nét mặt hắn thay đổi hẳn. Nước da tai tái chuyển thành đỏ ửng và đôi mắt hấp háy rất đáng ghét. Đến một ngày, Bách thấy Mạnh luồn tay vào ngực áo con bé mười tám tuổi trong một đường dây cá độ đang ngồi dúm dó tại phòng giam thì anh chịu hết nổi. Không nén được, Bách phun nước bọt vào một góc nhà. Mạnh nhăn nhở.
- Chỉ có gay như cậu mới chịu đựng được.
Kể từ hôm đó, Mạnh đổ riệt cho Bách cái tiếng gay, và khi Huy lên tiếng bênh vực thì hắn cưới phá lên.
- Tớ nghi ngờ mấy cái bận hai cậu chung phòng trên biên giới lắm. Nhiệm vụ phân mỗi người một phòng, cơn cớ gì mà các cậu lại chuyển phòng sang nhau.
Tất cả đều công nhận lời Mạnh nói có phần nào đúng. Hôm ấy cả phòng bị điều lên phía Bắc nhận nhiệm vụ. Theo đúng kịch bản, mỗi người phải ở một phòng, nhưng nửa đêm Huy bị sốt cao. Cậu ta khát nước và bò ra hành lang đúng lúc Bách cũng ra ngoài hút thuốc. Anh không yên tâm khi để Huy nằm một mình nên lén chuyển phòng sang chăm sóc bạn. Sau này, Bách có thanh minh việc đó nhưng không ai tin, và càng giải thích càng bị đồng nghiệp nghi ngờ. Hơn nữa, chưa ai thấy Huy và Bách xuất hiện cùng một người bạn gái bao giờ. Điều đó càng khiến cái tin đồn Bách, Huy và Hoan cùng hội cùng thuyền là có thật.
Đến cốc bia thứ tám thì Bách cảm thấy hơi hoa mắt. Anh cố tập trung vào tán cây hoa sữa la đà trước cổng quán nhưng chỉ thấy một màu tối sẫm.
- Tôi có việc phải về đây.
- Về làm sao được. - Mạnh túm chặt cổ tay Bách - Cậu vợ con chả có, mà từ hồi tôi chuyển vào phòng này mới thấy một tối thứ sáu được rảnh việc, cậu lại định bỏ anh em đấy hử?
- Đúng rồi, mới có hơn chín giờ mà. - Cả đám nhao nhao phản đối.
Bách không còn cách nào khác, nhưng anh nhất định không uống thêm nữa. Tính kiềm chế của Bách rất cao. Anh chưa bao giờ để mình quá đà vào bất cứ việc gì. Bách uống nước lạnh ừng ực và chỉ ăn lạc rang, nhưng cho đến lúc đứng dậy, anh đếm thấy mình bị ép thêm hai cốc bia nữa.
- Các cậu về nhá,chúc ngon giấc. - Bình nháy mắt.
- Chào anh em, cứ nghĩ đến cái giường ở nhà là tôi lại thấy nản. - Mạnh làm một nét mặt hài hước mà Bách thấy rất đáng ghét.
Anh không chào mọi người mà đi thẳng đến chiếc xe dựng chỏng chơ ngoài bãi đậu, chiêc xe cuối cùng còn lại trên bãi. Bách nhảy tót lên xe và lao xuống vỉa hè, nhưng ngay lập tức anh không nén được một câu chửi thề đầy bực dọc. Anh cảm thấy bánh đằng sau sần sật như chỉ còn vành va vào đá sỏi. Bách dựng chân trống xuống và đứng khoanh tay. Rõ rồi, anh thở dài bất lực nhìn bánh xe xẹp lép. Hôm nay quả là một ngày không tốt lành. Bách nhớ lại câu chuyện kỳ quái sáng nay. Khi anh mở cánh cửa ọp ẹp trông ra ngõ hậu, có một vật gì đó rất nặng chặn ở ngoài.
Căn hộ của anh có hai cửa ra vào nhưng thông thường anh và bà mẹ già chẳng bao giờ sử dụng cổng hậu. Cổng ấy trông ra con hẻm đầy cống rãnh và những bức tường chạy dài của hai khối nhà quay lưng vào nhau mặc nhiên dành một thiên đường cho chuột bọ và lũ ngơm xả kim tiêm. Nhưng mẹ anh đang ngồi trước nồi nước dùng nghi ngút ở cổng trước, và mặc dù thèm muốn chết bát bún mọc quen thuộc vào buổi sáng, mặc dù phải bịt mũi cho khỏi ói trước cái mùi xú uế đang xông lên nồng nặc ở cổng sau, anh vẫn phải rón rén đi nhờ lối hậu. Mẹ anh, tối hôm qua đã chảy dài nước mắt trên gò má xạm đen.
- Đôi khi con người ta cũng phải biết từ bỏ con ạ.
- Sống chết có số, con hai bác ấy làm kiểm lâm, liên quan gì đến nghề của con.
- Trời.
Bà mẹ anh khóc tu tu. Bà luôn kiêng nhắc đến từ CHẾT,còn con trai bà thì thản nhiên như nhấp một tách trà. Một trong những người hàng xóm của anh vừa bị lâm tặc bắn chết tuần trước, và trước cái chết thê thảm của chàng trai trẻ, lúc nào bà cũng len lén nhìn đứa con trai độc nhất của mình. " BỎ NGHỀ" là một từ mà Bách kiêng cữ chẳng khác nào mẹ anh tránh từ "CHẾT".
Bách đã cố ý đế không gây tiếng động nhưng cái vật nặng sau cửa cứ ỳ ra. Anh lấy hết sức bình sinh đấy thật mạnh nhưng lần này cánh cổng nhẹ bỗng như chưa từng vướng mắc thứ gì. Bách bị mất đà lao thẳng đầu vào bức tường đối diện, một bàn chân sụt xuống rãnh nước hôi hám đen ngòm. Anh kinh ngạc tháy một người đàn bà đội nón đã ngồi đấy từ bao giờ. Có lẽ ban nãy bà ta án ngữ cánh cổng của anh và sau đó laịi ngồi xích sang một bên khiến Bách mất đà. Người phụ nữ kỳ dị mặc một bộ đồ đen rách nát và cúi gằm mặt xuống đất khiến Bách không đoán được bà ta bao nhiêu tuổi. Anh khó chịu.
- Ngồi gọn sang một bên đi...chị kia.
Bà ta ôm khư khư một chiếc rổ phủ đầy giẻ vụn bẩn thỉu và vẫn không chịu nhúc nhích. Bàn chân vấy nước cống nhớp nháp khiến anh điên tiết.
- Bà ngồi gọn sang một bên để tôi đóng cổng.
- Tôi đang bán hàng. - Bà ta cất giọng khàn khàn như người bệnh lâungày.
- Hàng gì? - Bách ngạc nhiên.
- Hay lắm, ở trong này. - Bà ta vẫn chúi mặt xuống cái rổ.
- Đâu? - Bách quên mất việc người ta có thể buôn bán gì trong cái ngách bốc mùi này, nhưng phản xạ tò mò tự nhiên và bênh nghề nghiệp khiến anh dán mắt vào chiếc rổ kín mít. - Cho tôi xem.
Người đàn bà dùng tay trái tô đỏ chót lần giở tỉ mỉ những lớp vải vụn. Bà ta giở mãi, giở mãi một cách thận trọng khiến Bách phát sốt ruột, và khi bà ta hé một góc rổ, mùi ai ai bốc lên khiến anh muốn lộn mửa. Bách quát lên.
- Giở hẳn ra xem nào.
Bà ra lật toàn bộ đống giẻ rách lên và Bách thấy đầu óc quay cuồng. Nằm quây tròn trong rổ là một lũ mèo đã chết cứng. Có một con mèo mẹ và bốn con mèo chưa mở mắt nằm nhầy nhụa trong lớp máu còn tươi. Hoặc là con mèo mẹ vừa đẻ xong bầy con đã bị hậu sản hoặc mụ đàn bà này giết hết sạch lũ mèo.
- Đồ bẩn thỉu, đi ra đằng kia.
Tức thì mụ đàn bà ngẩng mặt lên, một khuôn mặt ngang dọc những vết rạch không ra mặt người với những vệt máu đang ứa từ hai bên mép. Bàn tay còn lại của mụ ta đang đưa một con mèo chết lên miệng. Bách vội vàng đóng sập cửa rồi chạy như ma đuổi ra đầu ngõ. Công việc lút đầu khiến anh quên tiệt câu chuyện khó chịu này nhưng trong tiềm thức lúc nào cũng cảm thấy một điều gì đó không vui.
Bây giờ, khi đứng trước cái lốp xe thủng vào lúc nửa đêm, Bách mới nhớ lại chuyện hồi sáng" Đúng là con mụ điên đã ám quẻ mình suốt từ sáng đến giờ". Nếu bà mẹ mê tín của anh chứng kiến cảnh đó hẳn sẽ làm một lễ đốt vía kinh đình sau khi kiên quyết nhốt anh trong nhà hẳn một ngày. Bách không tin vào những chuyện may xui, nhưng trước hàng loạt việc bực mình ngày hôm nay, anh đành đổ riệt cho mụ điên hồi sáng.
Bách cúi xuống bánh xe xem xét hòng tìm một tia hy vọng mỏng manh, bất ngờ một vật trăng trắng rơi ra từ trong túi áo dốc ngược của anh. Bách lượm cái vật mà lúc chiều tay Hoan đã đút hộ vào túi. Dưới ánh đèn đường, chiếc phong bì màu trắng hằn lên một dòng chữ đỏ sẫm phía bên trong. Bách xé chiếc bao ngoài. "Trại Hoa Đỏ", là những con chữ màu hơi rợn nhưng được thiết kế rất mỹ thuật trên nền giấy mà thoạt nhìn đã biết là đắt tiền. " Giấy mời khánh thành". Bách ngạc nhiên mở trang trong" Trân trọng kính mời ông Phan Đăng Bách đến dự lễ khánh thành Trại Hoa Đỏ vào ngày thứ sáu, 17/6...Tiệc khánh thành sẽ được tổ chức...Sự có