;
"Mọi khi?" nàng kinh ngạc, quên đi giận dữ.
"Phải, mọi khi. Dĩ nhiên là em không biết rằng anh vẫn đi theo em hàng ngày, khắp mọi nơi. Em chỉ không nhìn thấy thôi." nàng kinh ngạc đến tột độ."Sao có chuyện ấy được? Làm sao anh vào được đây?"
Chàng mỉm cười:
"Có lẽ em không để ý đấy thôi, nhưng em chỉ thấy được anh khi em soi gương."
Nàng nhanh chóng điểm lại những lần gặp chàng. Thư viện, quán nước, trạm xe buýt, toilet công cộng..., phải lần nào nàng cũng đứng trước một tấm gương và anh cũng thế. Nhưng như vậy có nghĩ như thế nào, phải chăng anh không phải là người bình thường?
"Đúng vậy," anh mỉm cười, đọc được ý nghĩ của nàng. "Anh chết cách đây gần hai mươi năm và cũng theo em gần chừng ấy năm," anh nói một cách đơn giản.
nàng vịn tay vào thành bồn tắm, từ từ ngồi xuống bệ đá cạnh bồn. Nước tắm tràn ra xung quanh, nàng vội tắt đi trong khi cố nhận định mẩu tin này. Nàng ngạc niên không thấy sợ hãi, chỉ kinh ngạc, bối rối và cảm động vì biết rằng anh đã theo mình chừng ấy năm. Nàng nhìn anh, có tìm ra một nét gì đó không bình thường để tin điều anh nói là sự thật nhưng hoàn toàn không có gì cả.
"Anh không giống như những hồn ma người ta hay miêu tả phải không?" Anh giễu. "Người ta bảo những người chết một cách bình yên thường giũ lại được diện mạo lúc còn sống, có vậy anh mới dán theo em chứ!"
Nàng bật cười, thấy dễ chịu với máu khôi hài của anh. Anh đưa mắt nhìn nàng âu yếm.
"Em tắm đi, kẻo nước nguội." nàng bối rối thẹn thùng. Có cái gì đó gần như là thân mật giữa hai người nhwung sao nàng không cảm thấy khó chịu. Nàng lặng lẽ quay lưng bước vào bồn tắm và từ từ tháo khăn tắm ra. Giấu mình dưới lớp bọt xà phòng, nàng đỏ mặt nghĩ đến chàng đã nhìn thấy nàng trắm bao nhieu lần; và những lúc khác nữa... Người nàng nóng lên và chàng mỉm cười như thể đọc được ý nghĩ của nàng.
Nàng tò mò muốn biết thêm về con người kỳ lạ này. Có cái gì đí như một sức hấp dẫn từ chàng làm nàng cảm thấy náo nức. "Ngồi xuống đi anh," nàng bảo, "và kể cho em nghe về anh, làm sao anh gặp được em?"
Chàng chậm rãi ngồi xuống bậc đá cạnh bồn tắm. Nhìn thẳng vào mắt nàng, chàng kể, giọng đều đều, trầm ấm.
"Anh bị bệnh tim từ nhỏ. Năm anh mười tám tuổi, anh chết trong lúc ngủ. Trước đó vài tháng, bố anh cũng mất đi như thế nên mẹ anh suy sụp hẳn và anh nghĩ bà cụ cần được chăm sóc nên anh thường hay quanh quẩn bên bà. Bố anh ra đi vĩnh viễn, anh chưa bao giờ nhìn thấy Bố anh từ khi ông cụ mất, anh không biết bây giờ ông cụ ở đâu? Có nhiều con đường một người chết đi có thể chọn, nhưng anh chưa bao giờ chọn một con đường nào vì ngay từ phút đầu, anh đã quyết định ở lại bên cạnh mẹ cho đến ngày bà cụ mất."
"Thế có bao giờ bà cụ nhìn thấy anh không?"
"Có chứ, chỉ một vài lần năm anh vừa mất, nhưng chỉ thoáng qua thôi và không trò chuyện gì cả. Em biết mấy người già mà họ mê tín lắm, anh không muốn bà cụ lo lắng là anh không được siêu thoát."
"Thế nhưng cụ vẫn thấy anh mà?"
"Anh chỉ cho mẹ thấy vài lần, ban đêm lúc nhập nhoạng tối lúc cụ soi gương. Anh chỉ mỉm cười và ôm lấy mẹ rồi biến mất, anh muốn để mẹ nghĩ rằng anh chỉ là ảo giác."
"Thế bà cụ có sợ không?"
"Không, không hề." Anh mỉm cười.
"Anh là con duy nhất của Mẹ nên bà cụ thương anh lắm. Thường sau khi thấy anh, bà cụ có vẻ vui lên. Nhưng không được bao lâu, cuối năm đó mẹ anh mất. Anh không bao giwof gặp lại mẹ anh nữa. Anh nghĩ bà cụ đã đến với Bố anh. người ta có thể chọn nơi nào mình muốn đến trước khi chết."
Chàng im lặng một lúc, trầm ngâm nghĩ ngợi. Nàng lặng lẽ theo dõi, nhạc nhiên về những điều nghe được."Sau đó anh gặp em. Anh nhớ hôm ấy anh lang thang trong thư viện thành phố, cố tìm lại cảm giác an bình ngày xưa thời còn đi học. Thường thường mỗi khi cô đơn, anh hay vào đó ngồi hàng giờ trong góc, ngắm nhìn tụi nhỏ trò chuyện, đọc sách và thấy thật thư thái. Thế nhưng hôm ấy anh cảm thấy bồn chồn làm sao. Suốt một ngày rảo quanh thư viện, anh không cảm thấy thanh thản chút nào. Cuối cùng, anh quyết định đi dạo thành phố và ngay lúc anh sắp rời khỏi thư viện thì em đến. Anh còn nhớ em đi cùng hai cô bạn thân, trước dánh vẻ tươi sáng của em và anh theo đuổi em từ đó. Anh nhớ những ngày em học miệt mài hay lang thang chọn sách trong thư viện, lúc nào anh cũng ở sát bên cạnh. Anh như bị hớp hồn, anh say mê em điên cuồng, và dần dần anh theo em khắp mọi nơi. Anh đau khổ cùng cực khi em hẹn hò rồi tan vỡ những mối tình, và rồi em lấy chồng. Bẵng đi mootjh thời gian, anh đi lang thang khắp nơi, tránh xa em nhưng rồi anh không chịu nổi, anh phải tìm về, về quanh quẩn bên em, chỉ cần thấy em là anh đã hạnh phúc. Thế mà đã gần hai mươi năm. Đối với anh, thời gian không có ý nghĩa gì cả nhưng anh lần lượt nhìn thấy những người quen già đi, chết đi. Cả em cũng vậy, anh không thể nói em vẫn như ngày xưa. Anh lo sợ một ngày nào đoa anh sẽ mất em vĩnh viễn mà không một lần chia sẻ những điều anh hằng ấp ủ. Đã nhiêu lần anh muốn đến với emnhưng anh ngại làm em sợ hãi. Anh cũng lo sợ làm đảo lộn cuộc sống phẳng lặng của em. Mặc dù anh thấy em có những điều không được hài lòng trong cuộc sống, nhìn chung, em cí một cuộc sống dễ chịu và em xứng đáng được hưởng."
Nàng hít một hơi sâu, đè xuống cảm giác nghẹn ngào đang dâng lên ngực. Nước mắt nàng chảy xuống lặng lẽ. nàng chưa bao giờ cảm thấy xúc động và thương cảm như lúc này. nàng chưa bao giờ biết đén một tấm tình say đắm và chung thủy như vậy. Ở một nơi nào đó sâu xa trong tiềm thức, nàng có cảm giác có một cái gì đó rạn vỡ, mở ra, nàng như bị nhấn chìm trong dòng lũ của vô số cảm xúc và ý nghĩ quyện vào nhau.
hai người im lặng thật lâu. Một lúc sau chàng nhẹ nhàng đứng lên.
"Nước nguội rồi, em đi ngủ đi!" Không hề nhìn lại, chàng lặng lẽ quay đi biến mất sau cánh cửa.
Đêm ấy nàng không ngủ, hay đúng hơn, chỉ ngủ chập chờn. Những ngày sau đó, nàng sống như trong mơ, làm việc, sinh hoạt, hầu như bất cứ nơi nào có gương nàng đều nhìn thấy chàng, lúc vui, lúc trầm ngâm và đôi mắt luôn ánh lên niềm chờ đợi. Thỉnh thoảng, họ trò chuyện với nhau, máu khôi hài của chàng làm vơi đi nỗi bứt rứt trong nàng mỗi lần gặp gỡ, nhưng mỗi ngày sự thân thiết, gắn bó giữa hai người càng mạnh mẽ hơn làm nàng cảm thấy nghẹt thở.
Một buổi chiều nọ, quá căng thẳng và mệt mỏi, nàng đành dừng làm việc và xuống căn tin uống cafe cho tỉnh táo. Căn tin vắng tanh, nàng ủ rũ ngồi uống một mình. Trời lạnh buốt, nàng cầm ly cafe bằng cả hai tay, cố tìm chút hơi ấm. Có tiếng đọng nhỏ bên cạnh, ngước mắt lên nhìn, nàng thấy chàng ngồi bên cạnh. Cố kiếm một chỗ khuất gió, nàng vô tình ngồi cạnh quầy tính tiền trang trí bằng những mảnh fuwowng đủ màu sắc.
"Em làm sao vậy?" Chàng hỏi giọng ân cần.
"Em mệt quá," nàng thì thầm sợ ai dó vô tình nghe được tưởng nàng điên, nói chuyện một mình.
"Em mệt quá, công việc dồn dập chồng chất làm mãi không xong." nàng không dám thú thật là mình mát ngủ với mối quan hệ giữa hai người làm nàng bị dao động, không thể tập trung làm việc.
Chàng nhìn nàng ái ngại. "Em xin nghỉ vài bữa đi, đ