ể lấy lại sức."
"Còn mấy hôm nữa là chồng em về, em đã xin nghỉ phép sau đó nên bây giờ không nghỉ được." Vả lại nàng nghĩ, em chắc phát điên nếu ở nhà một mình mấy ngày với anh quanh quẩn bên cạnh luôn luôn. Em cần phải đi làm để bớt nghĩ đến anh.Chàng nhìn nàng đăm đăm như đọc thấu suy nghĩ của nàng. "Anh lo cho em," chàng nói một cách đơn giản và cúi xuống hôn nàng dịu dàng.
Nàng run bắn và rung động sâu xa khi chàng dừng lại. Nàng hoảng hốt nhận ra mình đã yêu chàng, một bóng ma từ quá khứ. Nàng chợt đọc thấy nét mừng rỡ kinh ngạc trong mắt chàng.
"Em cảm thấy được anh ư?" Chàng hỏi gấp gáp qua hơi thở.
"Vâng" Nàng ấp úng.
Chàng lảo đảo gồi xuông ghế, nét mặt chàng khó diễn tả được. Mắt chàng ánh lên dáng dấp một nụ cười pha lẫn điều không thể tin được.
"Thật sao...Thật vậy sao?" Chàng nói không ra lời. "Đã bao nhieu năm anh ở bên cạnh em, lén hôn lên tóc em, lên vai em, lên khuôn mặt em bao nhiêu lần, em không bao giờ biết, sao lại có điều kì diệu này?"
Cũng như chàng, nàng chuyển từ kinh ngạc sang hân hoan, một nỗi vui sướng thật tinh khôi như một đứa trẻ vừa khám phá ra một kho tàng kì diệu. Trong một khoảnh khắc, nàng quên đi tất cả xung quanh - Cuộc sống của nàng, công việc, chồng con, cả cái căn tin lạnh lẽo, tối tăm -- chỉ thấy tâm hồn tràn ngập niềm vui sướng, hạnh phúc.
Có tiếng người lao xao kéo nhau qua hành lang. Nàng chợt nhớ ra sắp đến giờ tan việc và con gái đang đợi. Họ vội vã chào nhau. "Hẹn gặp em." chàng thì thầm, siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng
Nàng cảm thấy hoàn toàn chàng là một CON NGƯỜI, vững chắc, mạnh mẽ và thật như những người ngoài kia. Nàng chạy lên cầu thang lòng phơi phới hạnh phúc. Tim nàng ca hát như lần đầu tiên biết yêu.
Đêm hôm ấy, chàng đến thăm nàng trong phòng ngủ, khi nàng dứng chải tóc trước gương lúc sắp sửa lên giường. Trên tấm thảm trước gương lớn, họ yêu nhau cuồng nhiệt đắm duối. như đôi vợ chồng trẻ trong thời kì trăng mật, họ quấn quýt mãi nhau và thì thầm trò chuyện đến khi tảng sáng.
Đưa con đi học rồi đi làm, nàng di lại trong cảm giác lâng lâng bay bổng cho đến khi một cô bạn đồng nghiệp trêu.
"Ê bồ, sao hôm nay trông vui quá vậy, bộ được lên bậc hả?". "Không đâu," một cô bạn khác trêu, "Còn có hai ngày nữa là chồng nó đi công tác về, lại được nghỉ bồi dưỡng mấy tuần nữa. Này hay tối mai mình đi ăn tối để tiễn nó đi nghỉ phép đi mấy bồ ơi!" Nàng ngượng nghịu mỉm cười. Nghe bạn nhắc tới ngày chồng về, nagf chột dạ không biết rồi đây sẽ ra sao.
Chồng nàng vẫn gọi điện thoại hằng đêm thăm hai mẹ con, nàng vẫn kể chuyện chung chung qua loa để anh khỏi lo lắng hay nghi ngờ gì, nhưng nàng có cảm giác anh không được hoàn toàn an tâm khi thỉnh thoảng nang trả lời ngập ngừng, rời rạc và thường để con gái nói chuyện với bố. Còn có hai ngày nữa là anh đã về, nàng ray rứt thấy mình bồn chồn khổ sở, nàng cảm thấy tội lỗi khi mong chuyến công tác của anh kéo dài thêm ra, để nàng được tận hưởng hạnh phúc mới tìm được, không, nàng tự bào chữa, để có thì giờ trấn tĩnh lại và thu xếp mọi việc ổn thỏa. Nhyuwng tận sâu trong tâm hồn, nàng biết sẽ không bao giờ nữa nàng có được cuộc sống thanh thản bình an bên chồng con khi người người yêu nàng vẫn luôn bên cạnh. Nàng luôn cảm thấy sự có mặt của anh ở khắp mọi nơi, mọi lúc, ngay cả lúc anh không xuất hiện. Sự hiện hữu của anh gần như có thể sờ mó được đôi lúc nàng cảm thấy ngộp thở trong niềm hạnh phúc lẫn lo âu. Anh nói đúng khi sợ làm đảo lộn cuộc sống phẳng lặng của nàng và đã ẩn mình trong suốt ngần ấy năm. Có lẽ mình và anh ấy có nợ gì với nhau, nàng thầm nghĩ và mỉm cười vì thấy mình bắt đầu mê tín giống như mấy bà cụ. Nhưng phải có một lý do nào chứ! Một cuộc tình như vậy không thể nào tự xảy ra như vạy được, nàng lẩm bẩm một mình.Đêm hôm ấy hai người lại đến với nhau và trò chuyện với nhau suốt đêm. Tảng sáng, nàng cố hết sức thản nhiên nói với chàng biết ngày mai chồng nàng về và họ thôi không gặp nhau nữa.
Chàng nhìn nàng thăm thẳm buồn, giọng anh trầm xuống, gần như nói với chính mình.
"Anh biết rồi cũng sẽ đến lúc này," anh thở dài. "Anh